Title: Dongwoon và hội chứng tự kỷ ngày 14 tháng 4
Author: jaja_jong
Disclaimers: các nhân vật trong fanfic không thuộc về tác giả
Genres: pluff
Rating: K+
Character: BEAST ft. Mir + G.O. ( M-BLAQ)
Pairings: KiHyun, ByungWoon ( G.O. + Dongwoon )
Warning: shounen-ai
Summary: Có một ngày mọi người làm Dongwoon thấy khó hiểu lắm.
Author's Note: Mình định viết cho ngày Valentine đen, nhưng cuối cùng đến hôm qua thì mới viết xong được, coi như là chút dư âm của Valentine đen vậy - ngày Valentine của những người độc thân.
Author: jaja_jong
Disclaimers: các nhân vật trong fanfic không thuộc về tác giả
Genres: pluff
Rating: K+
Character: BEAST ft. Mir + G.O. ( M-BLAQ)
Pairings: KiHyun, ByungWoon ( G.O. + Dongwoon )
Warning: shounen-ai
Summary: Có một ngày mọi người làm Dongwoon thấy khó hiểu lắm.
Author's Note: Mình định viết cho ngày Valentine đen, nhưng cuối cùng đến hôm qua thì mới viết xong được, coi như là chút dư âm của Valentine đen vậy - ngày Valentine của những người độc thân.
Dạo này mình cũng bị nhiễm mấy cái fic rồi =))
1.
Có một ngày mọi người làm Dongwoon thấy khó hiểu lắm.
Bắt đầu là Mir baby bên M-BLAQ. Hai giờ sáng, bạn í nhắn tin khủng bố, “Dongwoon baby chết tiệt, sao ấy dám có người yêu trước tớ hả hả hả ??? Tặng ta quà valentine đen mau, hừ hừ.”
Dongwoon mắt nhắm mắt mở, từ trong chăn lồm cồm bò dậy, chân quấn phải chăn, cuống quít thế nào lăn oạch phát xuống sàn. Người thì đau ê ẩm, tóc tai rối bù xù, mặt mày phờ phạc, Dongwoon thở một cái rõ dài. Biết ngay thể nào nó cũng hành mình mà, may mà ta cũng chuẩn bị trước rồi đấy nhé. Cậu mới lạch cạch nhắn lại, “Ảnh nude nửa trên của anh Kikwang nhé”
“Có đầy trong máy rồi >”<”
Úi giời, sao lại thế? Dongwoon bàng hoàng… thất vọng. Cái thời đại mọi người ai cũng bo bo giữ của như này, Mir kia, ấy có biết mấy ông í toàn mặc hết đồ từ trong nhà tắm không hả, kiếm được người chịu show ra cho tớ chụp là gian nan vất vả lắm không hả? Không, không, mình phải cố chài nó mới được, mất bao công sức còn gì.
“Cái này hàng độc. Chụp trong phòng tập người anh í toàn mồ hôi khiêu gợi lắm, lại còn đang uống nước từ chai nhé.”
Không thấy nhắn lại ngay, Dongwoon đang ngồi cạnh giường, bơ phờ gục đầu xuống gối. Vừa mềm, vừa thêm, dễ chịu làm buồn ngủ quá, cứ thế này mà ngủ luôn cũng được. Dongwoon nhoài người ra thêm chút nữa, hai tay luồn xuống dưới gối, ôm nó, gối đáng yêu quá đi. Mặt vùi xuống bề mặt êm ái, vai Dongwoon hơi so lên trong những nhịp thở nhè nhẹ.
Điện thoại rung, lại lờ đờ mở mắt ra, ánh sáng từ màn hình di động làm sáng cả một góc phòng.
“Chụp cho tớ hình anh Hyunseung đi, hở nhiều càng tốt =D”
Dongwoon giật mình, phải đọc lại đến mấy lần mới biết mình không hoa mắt. Ừ thì Hyunseung nhà cậu rất chi là xinh, nhưng mà Mir mà lại đi đòi hình anh í thì đúng là … không ổn.
“Anh Hyunseung á??? Có phải Mir baby thật không đấy hả?”
“Đi mờ Dongwoon baby~ Tớ thích anh í mờ~”
“Điêu đi >O< Nhưng thôi anh Hyunseung thì còn nhờ được, hừ, ta chiếu cố cho rồi đấy nhá.”
Nói thế chứ Dongwoon thở phào nhẹ nhõm.
“Hehe =D=D=D Thanh kiu trước =x. Mà cái hình của anh Kikwang cũng gửi luôn đi, tò mò chết được =”>”
Có một ngày mọi người làm Dongwoon thấy khó hiểu lắm.
Bắt đầu là Mir baby bên M-BLAQ. Hai giờ sáng, bạn í nhắn tin khủng bố, “Dongwoon baby chết tiệt, sao ấy dám có người yêu trước tớ hả hả hả ??? Tặng ta quà valentine đen mau, hừ hừ.”
Dongwoon mắt nhắm mắt mở, từ trong chăn lồm cồm bò dậy, chân quấn phải chăn, cuống quít thế nào lăn oạch phát xuống sàn. Người thì đau ê ẩm, tóc tai rối bù xù, mặt mày phờ phạc, Dongwoon thở một cái rõ dài. Biết ngay thể nào nó cũng hành mình mà, may mà ta cũng chuẩn bị trước rồi đấy nhé. Cậu mới lạch cạch nhắn lại, “Ảnh nude nửa trên của anh Kikwang nhé”
“Có đầy trong máy rồi >”<”
Úi giời, sao lại thế? Dongwoon bàng hoàng… thất vọng. Cái thời đại mọi người ai cũng bo bo giữ của như này, Mir kia, ấy có biết mấy ông í toàn mặc hết đồ từ trong nhà tắm không hả, kiếm được người chịu show ra cho tớ chụp là gian nan vất vả lắm không hả? Không, không, mình phải cố chài nó mới được, mất bao công sức còn gì.
“Cái này hàng độc. Chụp trong phòng tập người anh í toàn mồ hôi khiêu gợi lắm, lại còn đang uống nước từ chai nhé.”
Không thấy nhắn lại ngay, Dongwoon đang ngồi cạnh giường, bơ phờ gục đầu xuống gối. Vừa mềm, vừa thêm, dễ chịu làm buồn ngủ quá, cứ thế này mà ngủ luôn cũng được. Dongwoon nhoài người ra thêm chút nữa, hai tay luồn xuống dưới gối, ôm nó, gối đáng yêu quá đi. Mặt vùi xuống bề mặt êm ái, vai Dongwoon hơi so lên trong những nhịp thở nhè nhẹ.
Điện thoại rung, lại lờ đờ mở mắt ra, ánh sáng từ màn hình di động làm sáng cả một góc phòng.
“Chụp cho tớ hình anh Hyunseung đi, hở nhiều càng tốt =D”
Dongwoon giật mình, phải đọc lại đến mấy lần mới biết mình không hoa mắt. Ừ thì Hyunseung nhà cậu rất chi là xinh, nhưng mà Mir mà lại đi đòi hình anh í thì đúng là … không ổn.
“Anh Hyunseung á??? Có phải Mir baby thật không đấy hả?”
“Đi mờ Dongwoon baby~ Tớ thích anh í mờ~”
“Điêu đi >O< Nhưng thôi anh Hyunseung thì còn nhờ được, hừ, ta chiếu cố cho rồi đấy nhá.”
Nói thế chứ Dongwoon thở phào nhẹ nhõm.
“Hehe =D=D=D Thanh kiu trước =x. Mà cái hình của anh Kikwang cũng gửi luôn đi, tò mò chết được =”>”
2.
Nắng sớm qua rèm cửa sổ rải xuống một màu trong và tinh khiết. Làn da mịn của Dongwoon sáng lên dưới màu nắng nhạt. Cậu cuộn mình vào trong chăn, muốn níu kéo giấc ngủ thêm chút nữa, làn môi phơn phớt hồng khẽ cử động cùng những hơi thở thật mềm, êm dịu…
_Ối giời ơi là giời!
Dongwoon đột ngột mở mắt, ngồi bật dậy. Cậu luống cuống lật tung chăn gối đến tìm điện thoại. Huhu, đã giờ này rồi cơ à? Đã định dậy sớm rình ở nhà tắm rồi, mà chuông kêu thì cứ tắt tiệt đi, mình đúng là hâm mà. Anh Hyunseung toàn dậy sớm nhất thôi, giờ này người ta xong xuôi cả rồi còn gì. Dongwoon chán nản lệt xệt đi ra khỏi phòng. Quả nhiên ra đến hành lang thì bắt gặp anh Hyunseung đã chỉnh chu hết.
_Kikwang, cậu đùa kỳ thật đấy!
Anh í vừa cười vừa quay đi. Da Hyunseung trắng như là sữa vậy, mắt đen nhánh, lúc cười như có ánh dương chứa đựng. Ít khi thấy anh cười như vậy lắm, anh Kikwang nói đùa gì mà hay thế nhỉ?
_Dongwoonie, chuẩn bị ra ăn sáng đi em.
Hyunseung cười hiền với Dongwoon và đi ra trước. Đằng sau là anh Kikwang, trông anh như có điều gì muốn nói song lại thôi, vẻ bứt rứt hiện rõ trên gương mặt, anh chỉ gật đầu:
_Chào em.
Rồi cũng đi luôn. Hai người này sáng nay hình như có vụ gì hơi hơi…không ổn. Dongwoon thấy khó hiểu, nhưng cậu nghĩ chắc mình tưởng tượng thế thôi. Cậu thở hắt ra, chợt nhớ mình đã quên xin chụp ảnh.
_Dongwoonie!!!
Sau tiếng kêu lanh lảnh, con lợn bông hồng choé bay thẳng vào đầu Dongwoon.
_Hyung, làm gì ác vậy? - Dongwoon nhăn nhó ôm đầu quay lại.
_Ác hả? – Yoseob nhún vai, nở một nụ cười quỷ dữ trên gương mặt thiên thần – em dám có người yêu người đương trước toàn thể các hyung yêu dấu của em, không ác hả?
_Đau chết đi được, hyung quá đáng!
Đau thật mà, con lợn bằng bông thôi mà ném kiểu gì tài vậy, ghét anh Yoseob.
_Này, đừng dỗi anh mà. – Yoseob chạy ngay lại làm lành, mặt hớn ha hớn hở.
_Không, chẳng dỗi.
Dongwoon quay mặt ra hướng khác, hơi mím môi lại.
_Ôi, hehe, cái điệu bộ gì mà đáng yêu thế này – Yoseob cười toe, nhéo má Dongwoon – giận mà cũng yêu ghê, thế này làm sao mà anh không ghét được hả?
Yoseob làm bộ phồng má lên làm Dongwoon phì cười. Lại yêu Yoseob hyung mất rồi~
Đến lúc ngồi ăn, Dongwoon đang ngồi canh anh Hyunseung, Yoseob tự nhiên lại khệ nệ bưng ghế chen vào giữa.
_Sao thế? – Hyunseung ngạc nhiên hỏi.
_Tại em thích Hyunseungie mà.
Yoseob thỏ thẻ, quàng tay ôm cứng lấy Hyunseung, làm anh Doojoon ngồi đối diện đang uống nước suýt sặc vì cười, Junhyung chỉ hơi nhếch mép có vẻ không ngạc nhiên cho lắm, Kikwang chẳng biểu hiện gì chỉ nhìn và im lặng, còn Dongwoon thì hai mắt tròn ra như hai cái đĩa. Anh Hyunseung cũng cười:
_Ay ya… - anh hơi đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt của Kikwang – hôm nay sao ai cũng thích đùa vậy…
_Nói thật mà, ai lớp diu !
Yoseob nũng nịu dịu vào người Hyunseung, cả bàn ăn phá lên cười, chỉ có mỗi Kikwang là không thôi.
_Nào, - con người mà người khác không ngờ đến nhất, Junhyung, lại còn giơ điện thoại lên nữa chứ - Yoseob sát vào, Hyunseung tạo dáng đê.
Doojoon gục cả xuống bàn, người anh rung bần bật vì cười, Dongwoon thì ngả nghiêng trên ghế.
_Junhyung, ông lại còn đi tiếp tay nữa hả? – Hyunseung ngại quá lúc Yoseob quàng tay lên cổ anh và chu mỏ ra, mà bị ôm chặt không thể giãy ra được nữa chứ - Tôi không chụp đâu !
_Kệ ông, - lâu lắm mới thấy anh Junhyung nhăn nhở cười thế - tôi là tôi đăng ký vào hội fan HyunSoeb rồi đấy nhé !
_Aishh !!!
Kikwang dập mạnh đôi đũa xuống bàn, xô ghế đứng dậy, hầm hầm bỏ ra ngoài.
_Kikwang…
Hyunseung chưa kịp gọi Yoseob đã chặn lại rồi.
_Kệ nó anh ạ. Cứ để Kiki tức tý đi.
_Ầy… Yoseob, Junhyung, - anh Doojoon uống một ngum nước sau khi đỡ cơn cười và nói với vẻ nghiêm nghị nhất có thể - hai người đùa hơi quá đấy.
_Đấy là muốn giúp Kikwang mà.
Yoseob nói và Junhyung gật đầu.
Sao mọi người cứ như hiểu hết chuyện gì đang diễn ra vậy nhỉ, Dongwoon ngẩn tò te, mình chẳng hiểu gì cả?
Nắng sớm qua rèm cửa sổ rải xuống một màu trong và tinh khiết. Làn da mịn của Dongwoon sáng lên dưới màu nắng nhạt. Cậu cuộn mình vào trong chăn, muốn níu kéo giấc ngủ thêm chút nữa, làn môi phơn phớt hồng khẽ cử động cùng những hơi thở thật mềm, êm dịu…
_Ối giời ơi là giời!
Dongwoon đột ngột mở mắt, ngồi bật dậy. Cậu luống cuống lật tung chăn gối đến tìm điện thoại. Huhu, đã giờ này rồi cơ à? Đã định dậy sớm rình ở nhà tắm rồi, mà chuông kêu thì cứ tắt tiệt đi, mình đúng là hâm mà. Anh Hyunseung toàn dậy sớm nhất thôi, giờ này người ta xong xuôi cả rồi còn gì. Dongwoon chán nản lệt xệt đi ra khỏi phòng. Quả nhiên ra đến hành lang thì bắt gặp anh Hyunseung đã chỉnh chu hết.
_Kikwang, cậu đùa kỳ thật đấy!
Anh í vừa cười vừa quay đi. Da Hyunseung trắng như là sữa vậy, mắt đen nhánh, lúc cười như có ánh dương chứa đựng. Ít khi thấy anh cười như vậy lắm, anh Kikwang nói đùa gì mà hay thế nhỉ?
_Dongwoonie, chuẩn bị ra ăn sáng đi em.
Hyunseung cười hiền với Dongwoon và đi ra trước. Đằng sau là anh Kikwang, trông anh như có điều gì muốn nói song lại thôi, vẻ bứt rứt hiện rõ trên gương mặt, anh chỉ gật đầu:
_Chào em.
Rồi cũng đi luôn. Hai người này sáng nay hình như có vụ gì hơi hơi…không ổn. Dongwoon thấy khó hiểu, nhưng cậu nghĩ chắc mình tưởng tượng thế thôi. Cậu thở hắt ra, chợt nhớ mình đã quên xin chụp ảnh.
_Dongwoonie!!!
Sau tiếng kêu lanh lảnh, con lợn bông hồng choé bay thẳng vào đầu Dongwoon.
_Hyung, làm gì ác vậy? - Dongwoon nhăn nhó ôm đầu quay lại.
_Ác hả? – Yoseob nhún vai, nở một nụ cười quỷ dữ trên gương mặt thiên thần – em dám có người yêu người đương trước toàn thể các hyung yêu dấu của em, không ác hả?
_Đau chết đi được, hyung quá đáng!
Đau thật mà, con lợn bằng bông thôi mà ném kiểu gì tài vậy, ghét anh Yoseob.
_Này, đừng dỗi anh mà. – Yoseob chạy ngay lại làm lành, mặt hớn ha hớn hở.
_Không, chẳng dỗi.
Dongwoon quay mặt ra hướng khác, hơi mím môi lại.
_Ôi, hehe, cái điệu bộ gì mà đáng yêu thế này – Yoseob cười toe, nhéo má Dongwoon – giận mà cũng yêu ghê, thế này làm sao mà anh không ghét được hả?
Yoseob làm bộ phồng má lên làm Dongwoon phì cười. Lại yêu Yoseob hyung mất rồi~
Đến lúc ngồi ăn, Dongwoon đang ngồi canh anh Hyunseung, Yoseob tự nhiên lại khệ nệ bưng ghế chen vào giữa.
_Sao thế? – Hyunseung ngạc nhiên hỏi.
_Tại em thích Hyunseungie mà.
Yoseob thỏ thẻ, quàng tay ôm cứng lấy Hyunseung, làm anh Doojoon ngồi đối diện đang uống nước suýt sặc vì cười, Junhyung chỉ hơi nhếch mép có vẻ không ngạc nhiên cho lắm, Kikwang chẳng biểu hiện gì chỉ nhìn và im lặng, còn Dongwoon thì hai mắt tròn ra như hai cái đĩa. Anh Hyunseung cũng cười:
_Ay ya… - anh hơi đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt của Kikwang – hôm nay sao ai cũng thích đùa vậy…
_Nói thật mà, ai lớp diu !
Yoseob nũng nịu dịu vào người Hyunseung, cả bàn ăn phá lên cười, chỉ có mỗi Kikwang là không thôi.
_Nào, - con người mà người khác không ngờ đến nhất, Junhyung, lại còn giơ điện thoại lên nữa chứ - Yoseob sát vào, Hyunseung tạo dáng đê.
Doojoon gục cả xuống bàn, người anh rung bần bật vì cười, Dongwoon thì ngả nghiêng trên ghế.
_Junhyung, ông lại còn đi tiếp tay nữa hả? – Hyunseung ngại quá lúc Yoseob quàng tay lên cổ anh và chu mỏ ra, mà bị ôm chặt không thể giãy ra được nữa chứ - Tôi không chụp đâu !
_Kệ ông, - lâu lắm mới thấy anh Junhyung nhăn nhở cười thế - tôi là tôi đăng ký vào hội fan HyunSoeb rồi đấy nhé !
_Aishh !!!
Kikwang dập mạnh đôi đũa xuống bàn, xô ghế đứng dậy, hầm hầm bỏ ra ngoài.
_Kikwang…
Hyunseung chưa kịp gọi Yoseob đã chặn lại rồi.
_Kệ nó anh ạ. Cứ để Kiki tức tý đi.
_Ầy… Yoseob, Junhyung, - anh Doojoon uống một ngum nước sau khi đỡ cơn cười và nói với vẻ nghiêm nghị nhất có thể - hai người đùa hơi quá đấy.
_Đấy là muốn giúp Kikwang mà.
Yoseob nói và Junhyung gật đầu.
Sao mọi người cứ như hiểu hết chuyện gì đang diễn ra vậy nhỉ, Dongwoon ngẩn tò te, mình chẳng hiểu gì cả?
3.
_Anh chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. – Hyunseung thở dài, nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Cả nhóm đang trên đường đến phòng tập. Ngoài trời đang mưa, những dòng nước trong suốt liên miên chảy xuống ngoài mặt kính. Hình ảnh những cửa hàng bên đường nhoà nhạt, vùn vụt chạy qua. Hyunseung nhìn khung cảnh mờ nhoà trong mưa, nhưng cũng lại như chẳng nhìn vào bất cứ thứ gì, ánh mắt có gì đó xa xôi, trầm lặng.
_Em cũng không hiểu. – Dongwoon ngồi cạnh anh, nói nhỏ - Mọi người sáng nay cứ thế nào ấy, anh nhỉ.
_Hội chứng độc thân tự kỷ nhân ngày 14 tháng 4 thôi mà. – Doojoon từ phía trước nói xuống.
_Tối nay tập xong chúng ta có đi ăn mì đen không đây? – Junhyung từ đằng sau nói, nhưng với vẻ không được hào hứng cho lắm – Một năm chỉ có một lần phải ăn thôi đấy.
_Ăn cái đấy chán chết! – Yoseob loi choi – em đề xuất đi ăn gà nướng!
Sáng kiến được mọi người hưởng ứng tức thì.
_Em đi với. – Dongwoon kêu lên nài nỉ.
_Em ấy hả? Cho ra rìa nhé!
Yoseob từ ghế sau nhoài lên búng vào má Dongwoon.
_Không! Cho em theo với !
Hyunseung nhìn cảnh tượng hỗn độn trong xe, người thì ngả ngốn cười, người thì léo nhéo nói, Dongwoon thấy anh cười, nhưng dường như vẫn còn những suy nghĩ sâu lắng gì đó mà anh không thể dứt khỏi nó được.
Khi tiếng nhạc vang lên và cả nhóm cùng nhảy, họ như trở thành những người khác hẳn, hết sức tập trung và đầy quyến rũ. Nhưng sau hơn năm giờ đồng hồ liên tục, đến lúc được nghỉ, có người phải nằm vật ra sàn mà kêu:
_Ôi, hết cả hơi!
Thấy Hyunseung ngồi vào một góc phòng nghe nhạc, Dongwoon lại ngồi cạnh anh.
_Em có muốn nghe cùng không? – Hyunseung cười khẽ, đưa một bên tai nghe cho Dongwoon.
_Vâng, cảm ơn hyung.
Giai điệu nhẹ nhàng lan vào tai Dongwoon. Giọng hát của chị ca sĩ này tuyệt thật, vừa trầm bổng vừa mạnh mẽ, mà có những chỗ rất đỗi dịu dàng. Cho dù Dongwoon chẳng hiểu chị ấy hát gì, những nghe vẫn thấy trong lòng rung động.
_Dù biết anh không như những lời anh nói, vẫn yêu thật nhiều, vẫn chờ mong…, hay thật nhỉ? – Hyunseung nói nhỏ.
_Hyung hiểu chị ấy hát gì ạ?
_Đâu, tiếng Việt mà. – Hyunseung cười cười giải thích, - Anh từng đọc bản dịch tiếng Anh trên mạng.
_Hyung bắn cho em bài này với.
_Ok.
Dongwoon hồ hởi rút điện thoại ra, tự nhiên nhớ ra bạn Mir yêu quí, liền bảo ngay.
_A mà anh Hyunseung ơi, có việc này…
_Hyunseungie!
Dongwoon chưa kịp nói hết câu, Yoseob đã nhào vào giữa, ôm Hyunseung.
_Hyung, em đang ngồi đấy mà. – Dongwoon bức xúc.
_Không quan tâm đến em nhé. – Yoseob quay ra cười đắc thắng.
_Yoseob sao thế?
_Người hyung mềm quá. – Yoseob đáp lại Hyunseung đang tròn mắt ngạc nhiên – Ôm hyung là thích nhất đấy,hehe.
_Trời ơi đồi truỵ quá! – Junhyung vừa nói vừa giơ điện thoại – Tôi phải chụp lại ngay mới được.
“Em cũng muốn ôm.” Dongwoon vừa định nói thế thì điện thoại có tin nhắn đến.
“Chụp được ảnh chưa Dongwoon baby?”
Dongwoon chạy ra một góc để nhắn lại.
“Chưa, chẳng có lúc nào chụp được cả =<”
“Ồ, anh Kikwang phản ứng thế nào? Lúc ấy ở gần anh Hyunseung í?”
Sao lại anh Kikwang nhỉ? Dongwoon chẳng hiểu Mir định nói gì.
“Anh Kikwang thì liên quan gì?”
Trong đầu Dongwoon là một dấu hỏi chấm to đùng.
“Nhớ cái chuyện hôm trước tớ nói không? Mà thôi tớ biết ấy chậm tiêu lắm mà. Cứ cố chụp đi, để ta gửi cho cái ảnh tươi mát gọi là quà đáp lễ cái hình sexy của anh Kikwang hồi sáng, mới cả cho lên tinh thần tý nhé =D”
Vẫn chẳng hiểu Mir nói đến vụ gì. Hai đứa nhắn tin qua lại nhiều lắm, hôm kia cũng gặp ( và buôn ) ở chỗ biểu diễn, vậy thì cái “chuyện hôm trước” là chuyện nào nhỉ? Dongwoon len lén quay ra, mọi người vẫn đang nói chuyện, cười đùa như bình thường mà. Chỉ có điều anh Yoseob vẫn ôm anh Hyunseung và anh Kikwang mọi khi cười nhiều nhất thì hôm nay cứ như người Hàn trầm lặng ấy. Dongwoon ngớ người, hình như lờ mờ hiểu ra đôi chút. Chẳng lẽ anh Kikwang thích… anh Yoseob à? Có thể… mình nghi lắm!
Đang suy nghĩ căng thẳng thì cái ảnh bạn Mir gửi đến đã tải xong rồi. “Tươi mát” là thế nào nhỉ, chắc lại hình gà luộc đắp lá bắp cải như lần trước chứ gì.
Dongwoon bật ra. Và không kìm nổi tiếng “Ôi”. Nhìn một phát mà mặt đỏ bừng, tai nóng rực. Anh Byunghee! Cởi trần nữa chứ. Ôi chết mất… Dongwoon choáng váng, đúng là bỏng cả mắt mà.
_Hạ hoả đi em.
Dongwoon giật bắn, mải nhìn hình anh í quá, không hề để ý Yoseob đã đứng nhìn cùng từ bao giờ, tay phe phẩy tờ tạp chí. Mặt Dongwoon càng đỏ dữ dội hơn.
_Em…
_Bọn anh hiểu bé Dongwoonie cũng là người lớn rồi mà… - Yoseob cười đầy ẩn ý.
Không cần quay lại, Dongwoon cũng biết đằng sau mọi người đang gật gù: “Chí phải, chí phải.” như thế nào. Ôi, Dongwoon chỉ muốn bốc hơi đi mất, xấu hổ quá.
Nhưng mà sau khi xem hình anh í thế, Dongwoon cũng chẳng chắc mình có còn ở trên mặt đất không nữa, sao cứ lâng lâng, lơ lửng, đến tận đâu rồi ấy…
_Anh chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. – Hyunseung thở dài, nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Cả nhóm đang trên đường đến phòng tập. Ngoài trời đang mưa, những dòng nước trong suốt liên miên chảy xuống ngoài mặt kính. Hình ảnh những cửa hàng bên đường nhoà nhạt, vùn vụt chạy qua. Hyunseung nhìn khung cảnh mờ nhoà trong mưa, nhưng cũng lại như chẳng nhìn vào bất cứ thứ gì, ánh mắt có gì đó xa xôi, trầm lặng.
_Em cũng không hiểu. – Dongwoon ngồi cạnh anh, nói nhỏ - Mọi người sáng nay cứ thế nào ấy, anh nhỉ.
_Hội chứng độc thân tự kỷ nhân ngày 14 tháng 4 thôi mà. – Doojoon từ phía trước nói xuống.
_Tối nay tập xong chúng ta có đi ăn mì đen không đây? – Junhyung từ đằng sau nói, nhưng với vẻ không được hào hứng cho lắm – Một năm chỉ có một lần phải ăn thôi đấy.
_Ăn cái đấy chán chết! – Yoseob loi choi – em đề xuất đi ăn gà nướng!
Sáng kiến được mọi người hưởng ứng tức thì.
_Em đi với. – Dongwoon kêu lên nài nỉ.
_Em ấy hả? Cho ra rìa nhé!
Yoseob từ ghế sau nhoài lên búng vào má Dongwoon.
_Không! Cho em theo với !
Hyunseung nhìn cảnh tượng hỗn độn trong xe, người thì ngả ngốn cười, người thì léo nhéo nói, Dongwoon thấy anh cười, nhưng dường như vẫn còn những suy nghĩ sâu lắng gì đó mà anh không thể dứt khỏi nó được.
Khi tiếng nhạc vang lên và cả nhóm cùng nhảy, họ như trở thành những người khác hẳn, hết sức tập trung và đầy quyến rũ. Nhưng sau hơn năm giờ đồng hồ liên tục, đến lúc được nghỉ, có người phải nằm vật ra sàn mà kêu:
_Ôi, hết cả hơi!
Thấy Hyunseung ngồi vào một góc phòng nghe nhạc, Dongwoon lại ngồi cạnh anh.
_Em có muốn nghe cùng không? – Hyunseung cười khẽ, đưa một bên tai nghe cho Dongwoon.
_Vâng, cảm ơn hyung.
Giai điệu nhẹ nhàng lan vào tai Dongwoon. Giọng hát của chị ca sĩ này tuyệt thật, vừa trầm bổng vừa mạnh mẽ, mà có những chỗ rất đỗi dịu dàng. Cho dù Dongwoon chẳng hiểu chị ấy hát gì, những nghe vẫn thấy trong lòng rung động.
_Dù biết anh không như những lời anh nói, vẫn yêu thật nhiều, vẫn chờ mong…, hay thật nhỉ? – Hyunseung nói nhỏ.
_Hyung hiểu chị ấy hát gì ạ?
_Đâu, tiếng Việt mà. – Hyunseung cười cười giải thích, - Anh từng đọc bản dịch tiếng Anh trên mạng.
_Hyung bắn cho em bài này với.
_Ok.
Dongwoon hồ hởi rút điện thoại ra, tự nhiên nhớ ra bạn Mir yêu quí, liền bảo ngay.
_A mà anh Hyunseung ơi, có việc này…
_Hyunseungie!
Dongwoon chưa kịp nói hết câu, Yoseob đã nhào vào giữa, ôm Hyunseung.
_Hyung, em đang ngồi đấy mà. – Dongwoon bức xúc.
_Không quan tâm đến em nhé. – Yoseob quay ra cười đắc thắng.
_Yoseob sao thế?
_Người hyung mềm quá. – Yoseob đáp lại Hyunseung đang tròn mắt ngạc nhiên – Ôm hyung là thích nhất đấy,hehe.
_Trời ơi đồi truỵ quá! – Junhyung vừa nói vừa giơ điện thoại – Tôi phải chụp lại ngay mới được.
“Em cũng muốn ôm.” Dongwoon vừa định nói thế thì điện thoại có tin nhắn đến.
“Chụp được ảnh chưa Dongwoon baby?”
Dongwoon chạy ra một góc để nhắn lại.
“Chưa, chẳng có lúc nào chụp được cả =<”
“Ồ, anh Kikwang phản ứng thế nào? Lúc ấy ở gần anh Hyunseung í?”
Sao lại anh Kikwang nhỉ? Dongwoon chẳng hiểu Mir định nói gì.
“Anh Kikwang thì liên quan gì?”
Trong đầu Dongwoon là một dấu hỏi chấm to đùng.
“Nhớ cái chuyện hôm trước tớ nói không? Mà thôi tớ biết ấy chậm tiêu lắm mà. Cứ cố chụp đi, để ta gửi cho cái ảnh tươi mát gọi là quà đáp lễ cái hình sexy của anh Kikwang hồi sáng, mới cả cho lên tinh thần tý nhé =D”
Vẫn chẳng hiểu Mir nói đến vụ gì. Hai đứa nhắn tin qua lại nhiều lắm, hôm kia cũng gặp ( và buôn ) ở chỗ biểu diễn, vậy thì cái “chuyện hôm trước” là chuyện nào nhỉ? Dongwoon len lén quay ra, mọi người vẫn đang nói chuyện, cười đùa như bình thường mà. Chỉ có điều anh Yoseob vẫn ôm anh Hyunseung và anh Kikwang mọi khi cười nhiều nhất thì hôm nay cứ như người Hàn trầm lặng ấy. Dongwoon ngớ người, hình như lờ mờ hiểu ra đôi chút. Chẳng lẽ anh Kikwang thích… anh Yoseob à? Có thể… mình nghi lắm!
Đang suy nghĩ căng thẳng thì cái ảnh bạn Mir gửi đến đã tải xong rồi. “Tươi mát” là thế nào nhỉ, chắc lại hình gà luộc đắp lá bắp cải như lần trước chứ gì.
Dongwoon bật ra. Và không kìm nổi tiếng “Ôi”. Nhìn một phát mà mặt đỏ bừng, tai nóng rực. Anh Byunghee! Cởi trần nữa chứ. Ôi chết mất… Dongwoon choáng váng, đúng là bỏng cả mắt mà.
_Hạ hoả đi em.
Dongwoon giật bắn, mải nhìn hình anh í quá, không hề để ý Yoseob đã đứng nhìn cùng từ bao giờ, tay phe phẩy tờ tạp chí. Mặt Dongwoon càng đỏ dữ dội hơn.
_Em…
_Bọn anh hiểu bé Dongwoonie cũng là người lớn rồi mà… - Yoseob cười đầy ẩn ý.
Không cần quay lại, Dongwoon cũng biết đằng sau mọi người đang gật gù: “Chí phải, chí phải.” như thế nào. Ôi, Dongwoon chỉ muốn bốc hơi đi mất, xấu hổ quá.
Nhưng mà sau khi xem hình anh í thế, Dongwoon cũng chẳng chắc mình có còn ở trên mặt đất không nữa, sao cứ lâng lâng, lơ lửng, đến tận đâu rồi ấy…
3.
_Anh chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. – Hyunseung thở dài, nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Cả nhóm đang trên đường đến phòng tập. Ngoài trời đang mưa, những dòng nước trong suốt liên miên chảy xuống ngoài mặt kính. Hình ảnh những cửa hàng bên đường nhoà nhạt, vùn vụt chạy qua. Hyunseung nhìn khung cảnh mờ nhoà trong mưa, nhưng cũng lại như chẳng nhìn vào bất cứ thứ gì, ánh mắt có gì đó xa xôi, trầm lặng.
_Em cũng không hiểu. – Dongwoon ngồi cạnh anh, nói nhỏ - Mọi người sáng nay cứ thế nào ấy, anh nhỉ.
_Hội chứng độc thân tự kỷ nhân ngày 14 tháng 4 thôi mà. – Doojoon từ phía trước nói xuống.
_Tối nay tập xong chúng ta có đi ăn mì đen không đây? – Junhyung từ đằng sau nói, nhưng với vẻ không được hào hứng cho lắm – Một năm chỉ có một lần phải ăn thôi đấy.
_Ăn cái đấy chán chết! – Yoseob loi choi – em đề xuất đi ăn gà nướng!
Sáng kiến được mọi người hưởng ứng tức thì.
_Em đi với. – Dongwoon kêu lên nài nỉ.
_Em ấy hả? Cho ra rìa nhé!
Yoseob từ ghế sau nhoài lên búng vào má Dongwoon.
_Không! Cho em theo với !
Hyunseung nhìn cảnh tượng hỗn độn trong xe, người thì ngả ngốn cười, người thì léo nhéo nói, Dongwoon thấy anh cười, nhưng dường như vẫn còn những suy nghĩ sâu lắng gì đó mà anh không thể dứt khỏi nó được.
Khi tiếng nhạc vang lên và cả nhóm cùng nhảy, họ như trở thành những người khác hẳn, hết sức tập trung và đầy quyến rũ. Nhưng sau hơn năm giờ đồng hồ liên tục, đến lúc được nghỉ, có người phải nằm vật ra sàn mà kêu:
_Ôi, hết cả hơi!
Thấy Hyunseung ngồi vào một góc phòng nghe nhạc, Dongwoon lại ngồi cạnh anh.
_Em có muốn nghe cùng không? – Hyunseung cười khẽ, đưa một bên tai nghe cho Dongwoon.
_Vâng, cảm ơn hyung.
Giai điệu nhẹ nhàng lan vào tai Dongwoon. Giọng hát của chị ca sĩ này tuyệt thật, vừa trầm bổng vừa mạnh mẽ, mà có những chỗ rất đỗi dịu dàng. Cho dù Dongwoon chẳng hiểu chị ấy hát gì, những nghe vẫn thấy trong lòng rung động.
_Dù biết anh không như những lời anh nói, vẫn yêu thật nhiều, vẫn chờ mong…, hay thật nhỉ? – Hyunseung nói nhỏ.
_Hyung hiểu chị ấy hát gì ạ?
_Đâu, tiếng Việt mà. – Hyunseung cười cười giải thích, - Anh từng đọc bản dịch tiếng Anh trên mạng.
_Hyung bắn cho em bài này với.
_Ok.
Dongwoon hồ hởi rút điện thoại ra, tự nhiên nhớ ra bạn Mir yêu quí, liền bảo ngay.
_A mà anh Hyunseung ơi, có việc này…
_Hyunseungie!
Dongwoon chưa kịp nói hết câu, Yoseob đã nhào vào giữa, ôm Hyunseung.
_Hyung, em đang ngồi đấy mà. – Dongwoon bức xúc.
_Không quan tâm đến em nhé. – Yoseob quay ra cười đắc thắng.
_Yoseob sao thế?
_Người hyung mềm quá. – Yoseob đáp lại Hyunseung đang tròn mắt ngạc nhiên – Ôm hyung là thích nhất đấy,hehe.
_Trời ơi đồi truỵ quá! – Junhyung vừa nói vừa giơ điện thoại – Tôi phải chụp lại ngay mới được.
“Em cũng muốn ôm.” Dongwoon vừa định nói thế thì điện thoại có tin nhắn đến.
“Chụp được ảnh chưa Dongwoon baby?”
Dongwoon chạy ra một góc để nhắn lại.
“Chưa, chẳng có lúc nào chụp được cả =<”
“Ồ, anh Kikwang phản ứng thế nào? Lúc ấy ở gần anh Hyunseung í?”
Sao lại anh Kikwang nhỉ? Dongwoon chẳng hiểu Mir định nói gì.
“Anh Kikwang thì liên quan gì?”
Trong đầu Dongwoon là một dấu hỏi chấm to đùng.
“Nhớ cái chuyện hôm trước tớ nói không? Mà thôi tớ biết ấy chậm tiêu lắm mà. Cứ cố chụp đi, để ta gửi cho cái ảnh tươi mát gọi là quà đáp lễ cái hình sexy của anh Kikwang hồi sáng, mới cả cho lên tinh thần tý nhé =D”
Vẫn chẳng hiểu Mir nói đến vụ gì. Hai đứa nhắn tin qua lại nhiều lắm, hôm kia cũng gặp ( và buôn ) ở chỗ biểu diễn, vậy thì cái “chuyện hôm trước” là chuyện nào nhỉ? Dongwoon len lén quay ra, mọi người vẫn đang nói chuyện, cười đùa như bình thường mà. Chỉ có điều anh Yoseob vẫn ôm anh Hyunseung và anh Kikwang mọi khi cười nhiều nhất thì hôm nay cứ như người Hàn trầm lặng ấy. Dongwoon ngớ người, hình như lờ mờ hiểu ra đôi chút. Chẳng lẽ anh Kikwang thích… anh Yoseob à? Có thể… mình nghi lắm!
Đang suy nghĩ căng thẳng thì cái ảnh bạn Mir gửi đến đã tải xong rồi. “Tươi mát” là thế nào nhỉ, chắc lại hình gà luộc đắp lá bắp cải như lần trước chứ gì.
Dongwoon bật ra. Và không kìm nổi tiếng “Ôi”. Nhìn một phát mà mặt đỏ bừng, tai nóng rực. Anh Byunghee! Cởi trần nữa chứ. Ôi chết mất… Dongwoon choáng váng, đúng là bỏng cả mắt mà.
_Hạ hoả đi em.
Dongwoon giật bắn, mải nhìn hình anh í quá, không hề để ý Yoseob đã đứng nhìn cùng từ bao giờ, tay phe phẩy tờ tạp chí. Mặt Dongwoon càng đỏ dữ dội hơn.
_Em…
_Bọn anh hiểu bé Dongwoonie cũng là người lớn rồi mà… - Yoseob cười đầy ẩn ý.
Không cần quay lại, Dongwoon cũng biết đằng sau mọi người đang gật gù: “Chí phải, chí phải.” như thế nào. Ôi, Dongwoon chỉ muốn bốc hơi đi mất, xấu hổ quá.
Nhưng mà sau khi xem hình anh í thế, Dongwoon cũng chẳng chắc mình có còn ở trên mặt đất không nữa, sao cứ lâng lâng, lơ lửng, đến tận đâu rồi ấy…
_Anh chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. – Hyunseung thở dài, nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Cả nhóm đang trên đường đến phòng tập. Ngoài trời đang mưa, những dòng nước trong suốt liên miên chảy xuống ngoài mặt kính. Hình ảnh những cửa hàng bên đường nhoà nhạt, vùn vụt chạy qua. Hyunseung nhìn khung cảnh mờ nhoà trong mưa, nhưng cũng lại như chẳng nhìn vào bất cứ thứ gì, ánh mắt có gì đó xa xôi, trầm lặng.
_Em cũng không hiểu. – Dongwoon ngồi cạnh anh, nói nhỏ - Mọi người sáng nay cứ thế nào ấy, anh nhỉ.
_Hội chứng độc thân tự kỷ nhân ngày 14 tháng 4 thôi mà. – Doojoon từ phía trước nói xuống.
_Tối nay tập xong chúng ta có đi ăn mì đen không đây? – Junhyung từ đằng sau nói, nhưng với vẻ không được hào hứng cho lắm – Một năm chỉ có một lần phải ăn thôi đấy.
_Ăn cái đấy chán chết! – Yoseob loi choi – em đề xuất đi ăn gà nướng!
Sáng kiến được mọi người hưởng ứng tức thì.
_Em đi với. – Dongwoon kêu lên nài nỉ.
_Em ấy hả? Cho ra rìa nhé!
Yoseob từ ghế sau nhoài lên búng vào má Dongwoon.
_Không! Cho em theo với !
Hyunseung nhìn cảnh tượng hỗn độn trong xe, người thì ngả ngốn cười, người thì léo nhéo nói, Dongwoon thấy anh cười, nhưng dường như vẫn còn những suy nghĩ sâu lắng gì đó mà anh không thể dứt khỏi nó được.
Khi tiếng nhạc vang lên và cả nhóm cùng nhảy, họ như trở thành những người khác hẳn, hết sức tập trung và đầy quyến rũ. Nhưng sau hơn năm giờ đồng hồ liên tục, đến lúc được nghỉ, có người phải nằm vật ra sàn mà kêu:
_Ôi, hết cả hơi!
Thấy Hyunseung ngồi vào một góc phòng nghe nhạc, Dongwoon lại ngồi cạnh anh.
_Em có muốn nghe cùng không? – Hyunseung cười khẽ, đưa một bên tai nghe cho Dongwoon.
_Vâng, cảm ơn hyung.
Giai điệu nhẹ nhàng lan vào tai Dongwoon. Giọng hát của chị ca sĩ này tuyệt thật, vừa trầm bổng vừa mạnh mẽ, mà có những chỗ rất đỗi dịu dàng. Cho dù Dongwoon chẳng hiểu chị ấy hát gì, những nghe vẫn thấy trong lòng rung động.
_Dù biết anh không như những lời anh nói, vẫn yêu thật nhiều, vẫn chờ mong…, hay thật nhỉ? – Hyunseung nói nhỏ.
_Hyung hiểu chị ấy hát gì ạ?
_Đâu, tiếng Việt mà. – Hyunseung cười cười giải thích, - Anh từng đọc bản dịch tiếng Anh trên mạng.
_Hyung bắn cho em bài này với.
_Ok.
Dongwoon hồ hởi rút điện thoại ra, tự nhiên nhớ ra bạn Mir yêu quí, liền bảo ngay.
_A mà anh Hyunseung ơi, có việc này…
_Hyunseungie!
Dongwoon chưa kịp nói hết câu, Yoseob đã nhào vào giữa, ôm Hyunseung.
_Hyung, em đang ngồi đấy mà. – Dongwoon bức xúc.
_Không quan tâm đến em nhé. – Yoseob quay ra cười đắc thắng.
_Yoseob sao thế?
_Người hyung mềm quá. – Yoseob đáp lại Hyunseung đang tròn mắt ngạc nhiên – Ôm hyung là thích nhất đấy,hehe.
_Trời ơi đồi truỵ quá! – Junhyung vừa nói vừa giơ điện thoại – Tôi phải chụp lại ngay mới được.
“Em cũng muốn ôm.” Dongwoon vừa định nói thế thì điện thoại có tin nhắn đến.
“Chụp được ảnh chưa Dongwoon baby?”
Dongwoon chạy ra một góc để nhắn lại.
“Chưa, chẳng có lúc nào chụp được cả =<”
“Ồ, anh Kikwang phản ứng thế nào? Lúc ấy ở gần anh Hyunseung í?”
Sao lại anh Kikwang nhỉ? Dongwoon chẳng hiểu Mir định nói gì.
“Anh Kikwang thì liên quan gì?”
Trong đầu Dongwoon là một dấu hỏi chấm to đùng.
“Nhớ cái chuyện hôm trước tớ nói không? Mà thôi tớ biết ấy chậm tiêu lắm mà. Cứ cố chụp đi, để ta gửi cho cái ảnh tươi mát gọi là quà đáp lễ cái hình sexy của anh Kikwang hồi sáng, mới cả cho lên tinh thần tý nhé =D”
Vẫn chẳng hiểu Mir nói đến vụ gì. Hai đứa nhắn tin qua lại nhiều lắm, hôm kia cũng gặp ( và buôn ) ở chỗ biểu diễn, vậy thì cái “chuyện hôm trước” là chuyện nào nhỉ? Dongwoon len lén quay ra, mọi người vẫn đang nói chuyện, cười đùa như bình thường mà. Chỉ có điều anh Yoseob vẫn ôm anh Hyunseung và anh Kikwang mọi khi cười nhiều nhất thì hôm nay cứ như người Hàn trầm lặng ấy. Dongwoon ngớ người, hình như lờ mờ hiểu ra đôi chút. Chẳng lẽ anh Kikwang thích… anh Yoseob à? Có thể… mình nghi lắm!
Đang suy nghĩ căng thẳng thì cái ảnh bạn Mir gửi đến đã tải xong rồi. “Tươi mát” là thế nào nhỉ, chắc lại hình gà luộc đắp lá bắp cải như lần trước chứ gì.
Dongwoon bật ra. Và không kìm nổi tiếng “Ôi”. Nhìn một phát mà mặt đỏ bừng, tai nóng rực. Anh Byunghee! Cởi trần nữa chứ. Ôi chết mất… Dongwoon choáng váng, đúng là bỏng cả mắt mà.
_Hạ hoả đi em.
Dongwoon giật bắn, mải nhìn hình anh í quá, không hề để ý Yoseob đã đứng nhìn cùng từ bao giờ, tay phe phẩy tờ tạp chí. Mặt Dongwoon càng đỏ dữ dội hơn.
_Em…
_Bọn anh hiểu bé Dongwoonie cũng là người lớn rồi mà… - Yoseob cười đầy ẩn ý.
Không cần quay lại, Dongwoon cũng biết đằng sau mọi người đang gật gù: “Chí phải, chí phải.” như thế nào. Ôi, Dongwoon chỉ muốn bốc hơi đi mất, xấu hổ quá.
Nhưng mà sau khi xem hình anh í thế, Dongwoon cũng chẳng chắc mình có còn ở trên mặt đất không nữa, sao cứ lâng lâng, lơ lửng, đến tận đâu rồi ấy…